• Trang chủ
  • Hỏi Đáp
  • Liên Hệ

HLink - Kênh Thông Tin Tổng Hợp Chính Thống

Bạn đang ở:Trang chủ / Hỏi Đáp / Tâm phải tịnh nghĩa là gì

Tâm phải tịnh nghĩa là gì

Tháng Chín 16, 2022 Tháng Chín 16, 2022 Chi Mỹ 0 Bình luận

Bài viết Tâm phải tịnh nghĩa là gì thuộc chủ đề về Wiki How thời gian này đang được rất nhiều bạn quan tâm đúng không nào !! Hôm nay, Hãy cùng Hlink.Vn tìm hiểu Tâm phải tịnh nghĩa là gì trong bài viết hôm nay nhé ! Các bạn đang xem bài : “Tâm phải tịnh nghĩa là gì”

Đánh giá về Tâm phải tịnh nghĩa là gì


Xem nhanh
HỌC CÁCH TĨNH TÂM thì trí tuệ càng cao để cuộc sống thanh thản giác ngộ

Phật pháp nhiệm màu , chúng ta hiểu như thế nào? Thông thường khi chúng ta gặp khổ thì lạy Phật khấn vái: “Đức Phật phù hộ cho con được hết khổ, được mọi sự như ý”. Nếu lời khấn vái ấy được như ý, ta cho là Phật pháp nhiệm mầu. Hiểu Phật pháp nhiệm mầu như thế là không đúng. Tại vì cầu xin thành tựu thì ta cho Phật pháp nhiệm mầu. Giả sử không thành tựu thì sao? Chúng ta cho rằng Phật pháp không nhiệm mầu. Cả hai trường hợp nhiệm mầu và không nhiệm mầu trên đều là hiểu sai lệch.

Trước khi nói về sự nhiệm mầu của Phật pháp, chúng ta cũng nên nhắc lại đạo Phật là đạo giác ngộ. Phương tiện để đi đến sự giác ngộ là trí tuệ. Chúng ta thuộc bài nói dễ dàng, nhưng đó mới chỉ là ngôn ngữ, chưa thấy được tính nhiệm mầu của Phật pháp đâu. Phải dùng trí tuệ quán chiếu sâu sắc, thật sự giác ngộ và sống với nền tảng giác ngộ ấy mới thấy được tính nhiệm mầu của Phật pháp. Người có trí tuệ không hẳn là người lịch lãm, nhưng bên trong rất sáng suốt, tỉnh táo, luôn kiểm soát được ba nghiệp

  • Tâm phải tịnh nghĩa là gì
  • Tâm phải tịnh nghĩa là gì

Thanh Tịnh Tâm ý

Chớ làm các việc ác

Hãy làm các hạnh lành

Giữ tâm ý trong sạch

Ấy chính lời Phật dạy. (1)

Bốn câu thi kệ trên đã quá quen thuộc với ai là phật tử. Bài viết này chủ đích là triển khai riêng lẻ câu thi kệ thứ ba « Giữ tâm ý trong sạch» Nơi bản dịch của Hòa Thượng Thích Minh Châu thì ngài sử dụng chữ Tâm Ý cho dù bản gốc Pali chỉ là « Giữ Tâm trong sạch».

Thiết nghĩ rằng, thanh tịnh tâm ý hay làm trong sạch tâm ý là một điều hết sức căn bản trong việc tu tập cho nên bài viết này sẽ tách rời, chủ yếu chỉ bàn đến việc thanh tịnh tâm ý mà không lệ thuộc vào hai câu thi kệ đầu của bốn câu thi kệ đã được dẫn nhập ở đầu bài. Cho dù chắc chắn rằng, khi nói đến việc thanh tịnh tâm ý là có liên quan đến việc đoạn ác làm lành.

Lần lượt chúng ta sẽ tìm hiểu và phân tích Tâm là gì? Tâm và Tâm ý là một hay là hai điều khác nhau? Như thế nào gọi là Tâm trong sạch? Làm thế nào để được Tâm trong sạch?

Trước tiên Tâm là gì? Chữ Tâm tìm thấy trong kinh Phật thì vô số kể. Vì Tâm là cốt lõi của đạo Phật. Tức Tâm Tức Phật. Việc tu hành cũng thường được nhấn mạnh là Tu Tâm. Đạt đạo quả cũng là đạt Tâm Phật hay Phật Tâm. Trở về với Bản Lai Diện Mục cũng là trở về với Chân Tâm. Như vậy thì chữ Tâm quan trọng biết dường nào và cần phải được hiểu cho thấu đáo. Hay ít ra, cũng là một sự cố gắng tìm hiểu thật sát nghĩa, thật đứng đắn cái chủ đề quá ư quan trọng này.

Dịch từ tiếng Pali là Citta thì Tâm được hiểu là sự biết cảnh. Thông qua các giác quan, nhờ các giác quan làm phương tiện, mà có sự thấy, nhận ra, nhận biết các đối tượng. Sáu căn, mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý thấy được, nhận ra được, nhận biết được các đối tượng tức là Trần cảnh, gồm sắc, thanh, hương, vị, xúc và pháp.

Mắt nhận ra hình tướng, tai nhận ra âm thanh, mũi nhận ra mùi hương, lưỡi nhận ra mùi vị, thân nhận ra sự xúc chạm và ý nhận ra với sự biết phân biệt, biết phê phán, biết đánh giá người này, người kia, vật này vật kia, việc này, việc kia, tư tưởng này, tư tưởng kia, sự suy nghĩ này, sự suy nghĩ kia

Khởi đầu nơi sự nhận biết từ năm giác quan mắt, tai, mũi , lưỡi và thân thì sự nhận biết xem ra giản dị, mắt thấy hình ảnh, sắc tướng là chỉ có hình ảnh, sắc tướng được thấy, tai nghe âm thanh là chỉ có âm thanh được nghe thấy, mũi ngữi mùi hương là chỉ có mùi hương được ngữi thấy, lưỡi nềm mùi vị thì chỉ có mùi vị được nếm biết, thân có cảm giác đến từ nơi da thịt, nơi sự đụng chạm thì chỉ có sự đụng chạm đó được nhận biết nhưng khi đến ý căn thì sự nhận biết được «thêm mắm thêm muối, thêm màu thêm mè, vẽ rồng vẽ rắn» để tất cả sự nhận biết đều nhuốm một hình thái, sắc thái khác, hoặc là đẹp là xấu, là hay là dở, là ngon không ngon, là tốt không tốt, là thiện hay ác, cũng có thể là chẳng thiện, chẳng ác

Tất cả sự nhận biết này, giản dị lúc ban đầu và thêm hoa vẽ rắn từ nơi Ý, được tóm gọn vào một chữ là Tâm. Và Tâm cũng là Thức, sự nhận biết cảnh, đối tượng của các giác quan.

Cái Tâm nhận biết cảnh giản dị ban đầu trở nên sinh động, chuyển động, hầu như liên tục, không ngừng nghỉ nên còn được gọi là dòng Tâm Thức. Nơi cái thân xác vật lý mà không có cái dòng Tâm Thức này luân lưu trong mạch máu, cuồn cuộn trong buồng tim, trong bộ não, làm rung lên các giây thần kinh, làm linh hoạt các cử chỉ, lời nói, tướng mạo thì xem như là một cái thân xác chết, không sự sống, không vận hành. Nhưng cái thân xác có thể chết thực sự, mất sự sống, hết thở, nằm khô cứng thì cái Tâm, tuy không chết nhưng không còn chỗ nào để nương vào mà «trỗ tài, dụng võ» nữa! Đành phải tách rời với cái xác chết, dù muốn dù không. Tâm tách rời cái thân rồi thì Tâm sẽ ở đâu? Chúng ta sẽ tiếp tục tìm hiểu.

Như vậy là Tâm, cái sự thấy biết, nhận ra, có nơi con mắt, gọi đó là Tâm nhãn thức, có nơi lỗ tai, gọi đó là Tâm nhĩ thức, có nơi lỗ mũi, gọi đó là Tâm tỵ thứ, có nơi cái lưỡi, gọi đó là Tâm thiệt thức, có nơi cái thân, gọi đó là Tâm thân thức, có nơi ý, gọi đó là Tâm ý thức.

Rất bình thường, con người nào cũng nhận ra cái Tâm thức như vừa mô tả đó. Vì Tâm thức được biểu hiện nhờ các vận hành của các giác quan. Khi mắt nhìn thì có thấy hình ảnh. Khi tai lắng nghe thì nhận được những làn sóng âm thanh. Khi mũi tiếp xúc với khí hay mùi hương thì hít hà hơi gió, mùi hươngv.vGiản dị như thế, nhưng khi cái Tâm Ý Thức chen vào thì các hình ảnh mang một sự đánh giá, phê phán, lựa chọn, thu vào, đẩy ra. Thí dụ: mắt vừa nhận thấy bóng dáng một người nào đó thì lập tức ý thức «báo động» cho biết là ai, người quen hay lạ, trẻ hay già, đẹp hay xấu, thích hay không thích tiếp xúc, và ý thức có khả năng « ra lệnh» tiến tới, bắt tay, gặp gỡ hay thụt lùi, bỏ xa, quay lưng, không tiếp xúc.

Qua 6 giác quan, mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý thì Tâm ảnh hưởng như thế. Đến đây thì không có gì khó hiểu, có lẽ ai cũng nhận ra.

Thử đặt câu hỏi: có 6 giác quan thì có 6 cái Tâm chăng? Vì chúng ta có phân biệt bên trên là có Tâm nhãn thức, Tâm nhĩ thứcv.vnên rất dễ hiểu lầm là có 6 cái Tâm.

xin phép đừng lầm lẫn ở đây, cái Tâm, hay Thức, gọi đó là cái tánh thấy, tánh nhận biết, nhận ra cái gì, điều gì, việc gì đó, thì chỉ có Một Tánh Thấy nhưng sử dụng phương thuận tiện từ nơi 6 giác quan mà biểu hiện. Khi con mắt hoạt động, nhìn, thấy, thì nói cái Tánh Thấy hay cái Tâm có nơi con mắt, tuần tự như thế với các giác quan khác khi nó vận hành, nhưng không phải nói rằng nơi từng giác quan mà Tâm được biểu hiện thì có một cái Tâm riêng biệt ở đó.

Có cái điều hơi khó hiểu vì Tâm dường như là có thường xuyên tâm chứ không phải Một nhưng không thể nói chỉ có Một và cũng không thể nói thường xuyên được. Tâm vừa là Một vừa là Tất Cả!

Theo Kinh Lăng Nghiêm, đức Phật dạy Tâm hay Tánh Thấy, cũng như Tánh Nghe, không thể tìm thấy trong thân thể vật lý, cái thân xác mà con người đang mang, một cái «bao bọc da» mà bên trong có ruột, gan, phổi, tim, nãoCũng không thể tìm thấy ở ngoài thân xác này, nghĩa là ở đâu đó, trong nhà mình, ngoài đường, trên không trung, dưới đất, dưới biển. Cũng không ở trong con mắt, không ở chính giữa (vì không ở trong mà cũng chẳng ở ngoài thân). Cũng chẳng là «không ở chỗ nào cả» hoặc là ở nơi cái chỗ « không dính mắc». Vì sao? Vì Tánh Thấy hay Tâm phải dựa vào con mắt và hình tướng mới có cái thấy được. Như vậy là Tâm nương vào chỗ có hình tướng mà biểu hiện, nếu Tâm ở chổ «không dính mắc» nghĩa là Tâm không thể nương vào hình tướng để biểu hiện, không thể nương vào thì chẳng thể có cách gì để nhận ra Tâm, không thể có phương tiện qua đó cho Tâm hoạt động.

Nhờ cái thân xác này, với các giác quan, qua các đối tượng, các hiện tượng mà Tâm nương vào đó, tác động. Nương vào chỗ nào thì có Tâm ở chỗ đó. Tâm của Một tách rời ra Tất Cả, riêng biệt, thành nhiều như tâm ở mắt, ở taitâm vui, tâm buồn, tâm ghét Tâm thành thường xuyên, thành Tất Cả nhưng chẳng hề xa lìa Một. Tuy là Một mà cũng là Tất Cả!

Con người bình thường, từ nơi cái thấy, cái nghe, cái ngửi mùi hương, cái nếm mùi vị, cái biết nơi sự xúc chạm và nơi ý thức suy nghĩ, phân biệt, phán xét, quyết liệt, lựa chọnv.v.thì cho rằng có một cái Tôi đang thấy, đang nghe, đang ngửi, đang nếm, đang có cảm giác, đang suy nghĩ, phê phánCon người chấp chặt vào cái Tôi này và cái Tôi này chính là cái thân xác vật lý cộng thêm với cái phần tâm lý thường được gọi là phần tinh thần. Không ai mà không thấy, không ai mà không nhận ra, không ai mà không chấp cái thân xác này là Tôi, không ai mà không nghĩ rằng ẩn trong cái Tôi này phải có một «cái gì» đó trường tồn, vĩnh cữu hơn cái thân xác. Và cái phần tinh thần này, tùy theo tôn giáo, được gọi là linh hồn hay Tâm, theo Phật giáo. Từ đó Tôi có tên, có tuổi, có một cuộc sống, một cuộc đời. Và sự hoạt động của bánh xe sinh tử luân hồi cũng bắt đầu từ đây, từ nơi cái thân xác hòa hợp với cái Tâm nhận biết, suy tư, điều khiển cái thân hành động tức là tạo nghiệp và điều tất yếu kéo theo là chịu nghiệp quả.

Theo Duy Thức Học thì cái Tâm chấp vào một cái Tôi, cái Ngã chính là thức thứ 7, gọi là Mạt Na thức và nơi giữ lại, chứa tất cả những hoạt động của Tâm là thức thứ 8, tên gọi là Tàng thức hay A Lại Gia thức. Những gì chất chứa trong Tàng thức được gọi là Chủng tử. Khi cái thân vật lý tan rã, chết, biến mất, thì Tâm thu hồi về nơi Tạng thức và rồi khi hội đủ nhân duyên, sẽ trở lại vận hành với một cái thân khác, với các chủng tử đã cất giữ. Cứ tiếp tục như thế mà có cái gọi là tái sinh, luân hồi sinh tử. Và cái vòng này thì bất tận nếu không có ý chí giải thoát.

Cũng theo Duy Thức học thì chính cái thức thứ bảy hay Mạt na thức là cái gốc căn bản cho ý thức dựa vào đó mà phân biệt, phê phán, quyết liệt và chấp Ngã. Thức này vô cùng quan trọng vì là đầu mối của mọi vấn đề. Trong bài này, tuy không phân tích riêng lẻ, chi li về Mạt na thức, Tàng thức nhưng cũng nên hiểu khi đề cập đến Ý Thức là đã có cả Mạt na thức và Tàng thức âm thầm vận hành trong đó rồi.

Chúng ta đã nhận ra Tâm là gì và chúng ta tiếp tục tìm hiểu thêm về Ý hay Tâm ý. Ý căn là giác quan thứ sáu mà nhờ đó có Ý thức, sự nhận biết về các Pháp, tức là về tất cả những gì trừu tượng như ý tưởng, tư tưởng, tư duy, khái niệmvà có luôn cả sự phê phán, định đoạt, thương hay ghét, lấy hay bỏ, đem về hay xua đuổiv.v

có khả năng nói Ý hay Ý thức và cũng là Tâm ý, là ông chủ của năm giác quan còn lại. Từ nơi Ý sẽ có «lệnh» đưa ra cho con mắt, lỗ tai, lỗ mũi, cái lưỡi, cái thân tìm kiếm và nhìn, ngắm, nghe, ngửi, nếm, xúc chạm, sờ mó cái gì thích, cái gì gây ra thú vị, gây ra khoái lạc, đem lại sự thoả mãn, hài lòng và ngược lại cũng ra lệnh xa rời, lìa bỏ nhưng gì không thích, không đem lại thú vị, khoái lạc, không làm thỏa mãn, hài lòng.

Có câu nói «Đối cảnh sinh tình» là vậy. Trước một hình ảnh, hình tướng, cảnh vật, cảnh tượng nào đó, nơi con người luôn sinh ra ra tình cảm, gán vào những gì mà con mắt được thấy, tai được nghe, mũi được ngữi, lưỡi được nếm, thân được cảm giác. Nhờ Ý điều động, « nói vô nói ra » có khi thêm giảm bớt, có khi thêu dệt để cho Ái xen vào, từ đó có 7 thứ tình cảm (Thất tình) là hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố và dục. ( mừng, giận, buồn, vui, yêu, ghét và muốn ).

Từ Ý đến hành động thì chỉ có một bước rất ngắn. Ý chạy qua miệng để dùng lời nói theo chiều mà cái Tôi muốn. Thương thì nói lời hòa ái, ghét thì nói lời gian dối, đâm thọc, chia rẽÝ chạy qua thân thì sai khiến tay, chân hành động, thương thì âu yếm vuốt ve, ghét thì đánh đập, ẩu đả

Đức Phật từng dạy:

Tâm dẫn đầu các pháp

Tâm chủ, tâm tạo tác

Nếu nói hay hành động

Với tâm tư ô nhiễm

Khổ não sẽ theo ta

Như xe theo vật kéo. (2)

Tâm dẫn đầu mọi pháp

Tâm chủ tâm tạo tác

Nếu nói hay hành động

Với tâm tư thanh tịnh

Hạnh phúc sẽ theo ta

Như bóng không rời hình. (3)

Ở đây, chúng ta nên hiểu Tâm là Tâm Ý. Theo Duy Thức học, Ý thường được xem là «Công đứng đầu mà tội cũng đứng đầu». Như phần trên đã phân tích Ý quan trọng và làm chủ các căn khác như thế nào. Như vậy khi nói «Tâm chủ, tâm tạo tác» thì sẽ hiểu ngay không gì khác là Tâm Ý. Cái Thức nhận biết hay Tâm ban đầu nơi các giác quan không thể nào vô tư giản dị mà luôn luôn có Ý phân biệt chen vào. Từ đó suy ra, Tâm hay Thức ô nhiễm, không thanh tịnh cũng là khi Ý ô nhiễm, không thanh tịnh.

Đức Phật lại dạy thêm:

Khó nắm giữ, giao động

Tâm phàm, dục chi phối (4)

Do bị dục hay ái dục chi phối nên Tâm không thể trong sạch và sáng suốt trong hành động. Đó là Tâm của phàm phu chúng ta. ngoài ra, bản chất của Tâm còn là vô thường, biến đổi luôn, không thể bình thản, đứng yên một chỗ, luôn giao động nên khó nắm giữ mà cũng khó lường. Nay yêu mai ghét. Nay buồn mai vui. Nay bằng lòng mai bực tức. Nay thích thú mai chán chê. Nay săn đón mai hững hờ. Nay tôn thờ mai đả phá. Nay ca tụng mai bài bác

mặt khác, Tâm rất dễ bị Tám Ngọn Gió (Bát Phong) của thế gian làm lung lay, xao xuyến, đó là sự thành công hay thất bại, sự gièm pha hay khen ngợi, cải thiện hay bài bác, khổ đau hay hạnh phúc. Trước những cảnh đời đối nghịch, trước miệng lưỡi của thế gian, ít ai thản nhiên tự tại mà thường rơi vào một trong bảy thứ tình cảm đã nêu trên, khó lòng tránh khỏi, Vì vậy mà Tâm trở nên bất an và ô nhiễm vì sẽ có những hành động đối đáp lại từ thân, từ khẩu và từ ý tạo ra nghiệp để rồi phải lãnh chịu hệ lụy. Thường là ác thường xuyên hơn thiện. Xấu thường xuyên hơn tốt. Đau khổ thường xuyên hơn hạnh phúc.

Tâm không thanh tịnh là Tâm nhiễm ái dục và cũng nhiễm luôn tham, sân, si. Tham muốn thì tìm cầu, đeo đuổi, khát vọng, hi vọng, mong chờ, ao ước và sẽ nổi sân, nổi si khi không được kết quả mong muốn. Tất cả lòng tham đều đặn chỉ hướng về một điều là sự hưởng thụ dục lạc, làm thỏa mãn các giác quan, cung phụng cái thân xác cho được sung sướng, cả vật chất tương đương tinh thần ( danh và lợi ) và tìm mọi cách đẩy ra cái khổ đau. Do bị lòng tham muốn chi phối mạnh mẽ mà con người dễ dàng khởi lên những ý niệm sai lầm không phù hợp với đạo đức luân lý, với lẽ phải, với chân lý. Gọi đó là tà niệm, tà kiến và cũng là ác niệm, ác kiến, mà con người tự hại mình, thật tội nghiệp:

Kẻ thù hại kẻ thù

Oan gia hại oan gia

Không bằng tâm niệm tà

gây ra ác cho tự thân. (5)

Tâm ô nhiễm là Tâm có nhiều phiền não, ý niệm sai lầm. Gốc thì chỉ có 10, gọi đó là Kiết Sử, nhưng từ đó sinh ra vô số các phiền não khác: tham, sân, si, mạn (coi mình giá trị hơn người ), nghi (hoang mang, ngờ vực, không đủ lòng tin) biên kiến (chấp thường hằng, đoạn diệt) kiến thủ (chấp vào sự hiểu biết của mình) giới cấm thủ (chấp vào các tục lệ của ngoại đạo, tà giáo) tà kiến (chấp vào mê tín dị đoan, không đúng chánh pháp hay chân lý)

Tâm ô nhiễm bởi những thứ phiền não trên thì chỉ gây ra khổ đau, không thể an lạc.

Thanh tịnh Tâm chính là loại bỏ các phiền não gốc như lượt kê ở trên và thay vào đó những hạnh thanh tịnh như: không tham, không sân, không si, và Tứ vô lượng tâm: Từ ( ban vui ) Bi (cứu khổ ) Hỷ ( vui với thiện pháp ) Xả ( xả bỏ, buông, không chấp trước, chấp ngã, chấp pháp ).

Tâm thanh tịnh cũng chính là tâm được điều phục, chếngự:

Lành thay, điều phục tâm

Tâm điều, hưởng an lạc. (6)

.

Tâm tinh vi khó thấy

Ái dục thường chi phối

Kẻ trí hộ trì tâm

Tâm hộ, thường an lạc. (7)

Như thế nào là hộ trì Tâm ? Cũng là hộ trì các căn đấy thôi. Qua bản Thanh Tịnh Đạo (8) của luận sư Budhaghosa, chúng ta tìm thấy trích dẫn lời đức Phật dạy như sau :

Khi mắt thấy sắc, vị ấy không nắm giữ tướng chung, không nắm giữ tướng riêng, những nguyên nhân gì do đó mà nhãn căn không được chế ngự, khiến cho tham ái, ưu bi, các bất thiện pháp khởi lên, vị ấy chế ngự tác nhân ấy, hộ trì nhãn căn, thực hành sự hộ trì nhãn căn. Khi tai nghe tiếng, mũi ngửi mùi, lưỡi nếm vị, thân chạm xúc, ý nhận thức các pháp, vị ấy không nắm giữ tướng chung, không nắm giữ tướng riêngThực hành sự hộ trì các căn.(9)

Rõ ràng thanh tịnh Tâm là bắt đầu nơi các giác quan, mắt thấy, tai nghe, mũi ngửiv.vmà không khởi niệm gì hết, tức là không để Ý ô nhiễm chen vào, thì sẽ không có Ái, không có Tham, không kéo theo Sân, Si. Đó là thanh tịnh Tâm.

Đức Phật lại dạy thêm :

Biết thân như đồ gốm

Hộ tâm như thành trì

Dẹp Ma với gươm trí

Hãy gìn giữ chiến thắng

Vượt ngoài mọi ô nhiễm. (10)

Thân như dồ gốm có nghĩa là cái thân xác này mong manh, không trường tồn, dễ hư hoại, tan rã mà Tâm thì nương vào thân để vận hành thì phải dùng trí tuệ để dẹp bỏ nhiễm ô, được xem như là ma vương, những phiền não trói buộc và chi phối làm con người trôi lăn trong luân hồi sinh tử.

Chúng ta đã biết Đức Phật dạy hạnh phúc hay đau khổ cũng từ nơi Tâm. Như vậy thì đúng tu hành là từ nơi Tâm. Chuyển hóa Tâm ô nhiễm thành Tâm thanh tịnh.

Tâm được hộ trì, điều phục cũng là do từ việc giữ các giới hạnh, giữ chánh niệm tỉnh giác, biết định tâm.

Giữ giới là nơi Thân, Khẩu và Ý không vi phạm các lỗi : trộm cướp, giết hại, tà dâm, nói dối, nói thêu dệt, nói hai lưỡi, nói hung ác, tham lam, giận dữ và si mê.

Chánh niệm tỉnh giác là luôn nhớ nghĩ đến Phật, Pháp và Tăng để luôn giữ trong Tâm những điều hợp với đạo đức, chân lý giải thoát. Đây chính là Tuệ.

Biết định tâm là tu tập thiền định, không còn giao động, lăng xăng, hốt hoảng, sợ hãi, tạp niệm, thiếu tập trung.

Tóm lại, thanh tịnh tâm không nằm ngoài Gới Định Tuệ, Tam vô lậu học, cái kiềng ba chân của con đường tu tập. Cũng thế, thanh tịnh tâm được thực hiện qua ba giai đọan Văn, Tư và Tu. Nghĩa là phải Nghe Pháp, hay đọc tụng kinh điển, từ đó suy nghĩ nghĩa lý, hiểu rồi thì phải thực hành.

ngoài ra, thanh tịnh tâm cũng cần có những đức tính Kham Nhẫn và Tinh tấn.

Kham nhẫn là chịu đựng, kiên nhẫn, nhẫn nhịn cho dù tự ái bị tổn thương, bị sỉ nhục không nổi sân hận.

Tinh tấn là chuyên cần, không thối lui, không nhụt chí, cố gắng, không gián đọan, không bỏ dỡ, dù có điều kiện, vẫn trau dồi, tinh chuyên bỏ ác, làm lành, sửa đổi tánh xấu tật hư.

Tuy vậy mà việc dẹp ác làm lành cũng chưa đích thực là thanh lọc Tâm hoàn toàn, rốt ráo! xin hãy cùng đọc bốn câu thi kệ sau đây :

Tâm không dục ái nhiễm

Không sân hận chi phối

Trừ diệt mọi thiện ác

Kẻ tỉnh không sợ hãi. (11)

Thật bất ngờ khi đọc đến các đoạn trên. Chúng ta đều biết Tâm ô nhiễm là Tâm bị ái dục và sân hận chi phối. Điều này không khó hiểu. Nhưng tại sao lại trừ diệt mọi thiện ác ? Trừ diệt ác là chuyện đương nhiên nhưng thiện cũng diệt luôn là sao ? Chúng ta cần hết sức cẩn thận nơi câu thi kệ này. Đừng nên hiểu rằng không làm ác và cũng không làm thiện luôn ! Dẹp bỏ ác thì cũng dẹp bỏ thiện luôn ! Sự hiểu đứng đắn lời Phật là nhớ đừng nên chấp trước, vượt lên trên cả thiện và ác. Cho dù có làm thiện và bỏ ác, cũng đừng chấp trước vào việc Đây là thiện, kia là ác vỗ ngực xưng danh Tôi làm thiện đây ! Đây mới thực là thiện, kia chính là ác mà cần buông xả tất cả, vì còn chấp là còn sinh phiền não, sân hận. ( mời đọc Ái. LKTH)

Làm thiện thì hãy tiếp tục làm thiện. Con người trôi lăn trong luân hồi sinh tử cần đem theo tư lương là công đức, thiệp pháp, không thể đem theo ác pháp và tội nghiệp, đã đọa lại càng đọa thêm.

Nhưng cái Tâm thật sự thanh tịnh là cái Tâm không còn chấp trước. Tâm nương vào trí Bát Nhã mới là Tâm rốt ráo thanh tịnh. Thực hành Lục Độ Ba La Mật (Bố thí, Trì giới, Tinh Tấn, Nhẫn Nhục, Định, Tuệ) chính là đang thực hành với cái Tâm thanh tịnh đó.

Trong kinh Lăng Nghiêm đức Phật dạy cái Tâm phân biệt, phê phán, chọn lựa, lấy, bỏ, chấp ngã, chấp pháp, chấp người, chấp talà Vọng Tâm chưa phải là ChânTâm. ChânTâm mới thực sự thanh tịnh. Nhưng nói đến Chân Tâm thì không thể dùng ngôn ngữ và tư duy nhị nguyên để diễn đạt được. Hãy cùng đọc một đoạn trong kinh Lăng Nghiêm khi đức Phật trả lời A Nan về Chân Tâm :

Nếu ông để tâm suy nghĩ và dùng lời nói luận bàn thì cũng như người quơ tay chụp bắt hư không, chỉ thêm mệt nhọc, chớ làm sao mà chụp bắt hư không cho được.

Chưa tu chưa chứng, chúng ta không thể diễn đạt Chân Tâm nhưng chúng ta có khả năng nhận biết Vọng Tâm. Đây là bước đầu khá quan trọng, không nhận ra Vọng Tâm để từ đó tu hành, rời bỏ Vọng Tâm thì sẽ không khi nào đến đích là ngộ nhập Chân Tâm được.

Cũng nơi kinh Lăng Nghiêm, chúng ta tìm thấy những lời Phật dạy :

Thế nên, khi thấy, nghe, hay, biết mà khởi vọng niệm phân biệt, đó là gốc vô minh. Còn khi thấy, nghe, hay, biết mà không khởi vọng niệm phân biệt, đó là Niết Bàn. Ở trong Chân Tâm thanh tịnh, không có dung chứa vật gì cả

Vì cứ theo vọng niệm phân biệt, chẳng nương theo Chân Tâm thường trụ, cho nên đời đời ô nhiễm, trôi lăn không quá sanh tử. Vậy các ông phải bỏ cái vọng niệm sanh diệt, theo về với Chân Tâm thường trụ.Khi Chân Tâm thanh tịnh sáng suốt rồi thì căn thân, trần cảnh và vọng thức tức thời tiêu diệt. Cảnh vọng trần và tâm cấu nhiễm đã tiêu rồi, lúc bấy giờ lo gì chẳng thành quả Phật vô thượng.

Và nơi kinh Viên Giác chúng ta lại đọc thấy :

Nếu Tâm chúng sanh được thanh tịnh thì bóng Bồ Đề tự hiện vào

cho thấy rằng rằng việc thanh tịnh Tâm quả là quan trọng đến dường nào, nơi con người từ sáu căn mà trầm luân thì cũng từ sáu căn mà giải thoát. Từ Vọng chuyển thành Chân, từ Mê chuyển thành Ngộ. Đó là Đạo lộ mà con người cần nương theo. Đức Phật đã chỉ rõ, chúng ta chỉ chuyên cần theo đó mà tu tập ắt có ngày đạt Đạo quả.

LêkhắcThanhhoài

Paris, tháng Tám, 2015

Chú Thích:

1. Kinh Pháp Cú. Phẩm Phật Đà. HT Thích Minh Châu dịch

2. 3. Kinh Pháp Cú. Phẩm Song yếu. HT Thích Minh Châu dịch

4.5.6.7.10.11.Kinh Pháp Cú. Phẩm Tâm. HT Thích Minh Châu dịch

8. Thanh Tịnh Đạo. Ni Sư Thích Trí Hải dịch

9. Kinh Tương Ưng Bộ. Chương Một. Tương Ưng Sáu Xứ.



Các câu hỏi về tâm tịnh là gì


Nếu có bắt kỳ câu hỏi thắc mắt nào vê tâm tịnh là gì hãy cho chúng mình biết nhé, mõi thắt mắt hay góp ý của các bạn sẽ giúp mình cải thiện hơn trong các bài sau nhé

Bài viết liên quan

Quá trình liền vết thương diễn ra thế nào?
Tiểu Thương Là Gì? Tầm ảnh Hưởng Của Tiểu Thương đến Nền Kinh Tế
Thương lục có độc, đừng nhầm lẫn với Nhân sâm – YouMed

Chuyên mục: Hỏi Đáp

Bài viết trước « tình địch nghĩa là gì?
Bài viết sau Hiểu rõ ‘si tình’ là gì để biết liệu bạn có phải là người si tình trong tình yêu »

Reader Interactions

Trả lời Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Sidebar chính

Sự thật về yêu quái khiến Tôn Ngộ Không “bó tay”, Phật Tổ “dè chừng”

12 tác dụng của tinh trùng cho sức khỏe, làn da và mái tóc – MarryBaby

Cùng học tiếng LaTinh với uTalk

13 sự thật về tinh dịch và tinh trùng: Thành phần, khối lượng

Hồ Tinh Bột Là Gì – Hồ Tinh Bột Gồm Những Gì

Kinh nghiệm dùng dầu dưỡng tóc hiệu quả và top 14 sản phẩm tốt

Tinh dầu hồi: Công dụng tuyệt vời đối với sức khỏe và đời sống

Recent Posts

  • Quá trình liền vết thương diễn ra thế nào?
  • Tiểu Thương Là Gì? Tầm ảnh Hưởng Của Tiểu Thương đến Nền Kinh Tế
  • Thương lục có độc, đừng nhầm lẫn với Nhân sâm – YouMed
  • Đặt câu với từ yêu nước thương nòi
  • Khi con tim bị tổn thương

Recent Comments

Không có bình luận nào để hiển thị.

Bản quyền © 2023 thuộc về HLink.Vn * Kênh Thông Tin Tổng Hợp Chính Thống